Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net Chào mừng bạn đến với Blog của Phạm Mỹ Thiện. Chúc Bạn có một ngày vui và thành công trong cuộc sống...!!!Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net

Nếu trở về quá khứ?

14 tháng 2, 2011

Nếu ai đó hỏi bạn
'Giả dụ được trở về quá khứ, bạn thích mình đang ở thời khắc nào, bạn sẽ trả lời ra sao?' Là tôi, tôi sẽ nói rằng mỗi thời khắc đi qua đều đẹp và đáng trân trọng cả.

Hãy cho tôi trở về tuổi thơ bình yên nhé
Ngày ấy tôi còn bé, được sống trong vòng tay của những người thân yêu, những người luôn làm mọi thứ họ cho là tốt với tôi. Khi ấy tôi không nhận ra được điều gì là quý giá, mà lại chỉ mong mình lớn thật nhanh để có thể tự quyết định mọi thứ.
Một người bạn của tôi nói rằng bạn ước mình mãi là trẻ con để vô tư nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Có thể trong thời khắc rất xưa ấy, tôi và bạn chẳng nhận ra mình đang hạnh phúc thế nào để tới khi nó qua đi mới thấy nuối tiếc. Tôi đã nhiều lần mơ về giây phút bình yên của tuổi thơ khi bất chợt nhận ra nó đã xa lắm, để có thể xoa dịu tâm hồn dần chai sạn khi hàng ngày phải vật lộn với cuộc sống.

Hãy cho tôi trở về năm tháng đi học trong sáng thuở nào nhé!

Ngày ấy, tôi non nớt bước vào cổng trường tiểu học, lơ mơ nhận ra rồi đây ngoài ngôi nhà thân yêu, nơi này sẽ thành nỗi nhớ và cả sự sợ hãi trong mỗi giấc mơ con trẻ. Năm tháng trôi đi, những người bạn cũ rời xa rồi những người bạn mới xuất hiện. Mỗi người đều để lại trong tôi một kỷ niệm, làm phong phú thêm bức tranh nhiều màu mà tôi đang vẽ trong hành trình cuộc đời mình. Rồi mọi thứ cũng tàn phai theo thời gian, một ngày, tôi xót xa nhận ra rằng tuổi học trò đã đi xa lắm rồi, để lại trong tôi sự xao xuyến khôn nguôi.

Một ngày như bao ngày lặng lẽ, tôi bất chợt gặp lại hình ảnh cũ, tôi thấy mình không còn như xưa, đục ngầu với những lo toan. Vậy thì hãy cho tôi trở về những ngày tháng mà gia đình tôi còn sum vầy nhé!

Ngày ấy, tôi vẫn còn là một đứa trẻ sống trong vòng tay âu yếm của ba mẹ, anh chị. Tôi nhớ cái cảm giác được ăn một bữa cơm gia đình có đầy đủ năm thành viên. Tôi nhớ những tháng ngày ba anh chị em ngủ chung một phòng nhỏ, giành nhau từ cái quạt đến cái chăn; những ngày anh chị đèo tôi đi học, bắt tôi ăn hết rồi mới cho vào lớp vì tôi vốn dĩ rất lười ăn. Thời gian đã làm mọi người xa dần nhau khi anh chị tôi có mảnh trời riêng của họ. Tôi vô tư hỏi rằng: "Sao phải thế nhỉ, sao chúng ta không sống mãi bên nhau thế này?"

Có lẽ mọi thứ đều phải tuân theo sự sắp đặt của tạo hóa. Tất cả sẽ trưởng thành và mỗi người đều có cuộc sống riêng. Anh chị vẫn rất gần thôi nhưng trong lòng tôi lại thấy như có một sợi dây vô hình nào đó ngăn cách. Tôi cảm thấy mình như mất đi điều gì to lớn lắm, tôi từng khóc rất nhiều mỗi khi hoài niệm lại những ngày tháng đã qua.

0 nhận xét: